2342

Title của entry này là những con số tôi còn nhớ được trên mặc đồng hồ điện tử khi thức dậy hôm qua.

============

Những chuẩn bị của chúng tôi xuất phát từ hơn một năm về trước. Khi đó khả năng của cả bốn còn hạn chế về rất nhiều mặt nên vẫn chưa thể thực hiện một cuộc vượt sóng ngoạn mục. Thế nhưng, ngọn lửa quyết tâm & niềm tin mãi bập bùng không thể nguôi tắt.

Tháng 7/2010. Chúng tôi không thể thực hiện những buổi training như đã lên kế hoạch. Vì đó là thời gian cần thiết và duy nhất cho những dự định của mỗi cá nhân. Tôi lên đường cho hoạt động tình nguyện. Những thành viên khác dành thời gian cho việc nâng cao kiến thức, bạn đi làm, bạn dành trọn tình cảm bên gia đình. Trước khi mỗi đứa một hướng, đã có một cái móc ngoéo sẽ tiếp tục kế hoạch sau hai tháng nữa…

Thấm thoát thời gian trôi, cũng đã đến ngày mọi người gặp lại nhau. Chúng tôi đặt mục tiêu sẽ đi đến được phía cuối con đường chông gai. Những ngày ở lại cuối cùng để phân chia công việc, một thời gian biểu và những deadline cho mỗi thành viên. Rất qui củ và nghiêm túc.

7/11 – thời điểm thử thách của cả bốn thành viên.

14/11 – tôi may mắn biết tin vui trước những người còn lại.

19/11 – mail đầu tiên được gửi đến cả bốn thành viên, tóm tắt về những qui định đầu tiên nhóm phải tuân theo. Tiếp sau thời điểm này là hàng loạt áp lực liên tiếp bay đến, đập mạnh vào tinh thần của cả bốn. Đó cũng là lần đầu tiên tôi bị đau dạ dày.

21/11 – phong phanh thông tin thay đổi thành viên, đó là manh mún đầu tiên của vết rạn mà tôi cảm nhận được. Nhưng tôi hiểu điều này chỉ khiến mình cần mạnh mẽ hơn để bước tiếp.

22/11 – deadline đầu tiên nhóm cần thực hiện. Nhóm gặp người hướng dẫn lần thứ nhất. Hàng loạt nút thắt vẫn chưa được tháo gỡ. Phút cuối cùng tôi trở về nhà là gần 23h.

Từ lúc này, không còn những ngày 24h đêm đi ngủ mà nó kéo dài đến 2, 3h sáng. Khối lượng công việc đồ sộ dù đã chia nhỏ & công bằng để mọi người cùng giải quyết. Thi thoảng cũng có những tin phong long là thành viên X đòi bỏ cuộc, nhưng tôi vẫn lờ đi – không bao giờ đề cập trừ khi điều đó được phát ngôn trực tiếp trước mặt tôi.

Tiếc một điều, càng cố gắng kìm nén, tôi lại dễ cáu gắt, nổi nóng hơn bao giờ hết. Liên tục nốc 2-3 viên Plusssz mỗi ngày để tôi bảo đám phần công việc của mình thực hiện kịp tiến độ.

25/11 – tôi từ chối một trong những cơ hội tiếp cận với Big4 một mặt vì lí do cá nhân, mặt còn lại do công việc chung của tôi vẫn chưa thành hình thành con.

27/11 – tôi ngừng Plusssz, chuyển sang Berocca với tác dụng mạnh hơn.

29/11 – không thể thức dậy lúc 7h sáng vì giấc ngủ 3 tiếng thật sự là quá ngắn với sức khỏe của tôi. Đánh đổi lại điều này là sự trễ hẹn với cấp trên.

1/12 – trận xích mích lớn nhất và cũng duy nhất giữa tôi và thành viên khác. Mọi chuyện cũng được giải quyết nhanh chóng như khi nó bắt đầu. Tất cả cũng bởi lí do đem lại từ đứa con tinh thần mà nhóm đang hoàn thiện vào phút cuối cùng.

2/12 – lần trình bày đầu tiên của nhóm trước hàng chục người. Kết thúc trong tốt đẹp, nhận được khá nhiều đóng góp xây dựng từ mọi người. Sự mong chờ và hi vọng của lần phản biện cuối cùng được phình to hơn khi nhận ra sự ganh đua từ bên ngoài tác động đến.

3/12 – dựng slide, làm clip, viết bài phản biện trước hội đồng. Mọi thành viên nghiêm túc thực hiện từ 13h trưa đến 21h tối mới dắt xe ra cổng về nhà. Đêm đó giấc ngủ không thể đến với tôi vì còn dở dang quá nhiều việc chưa xong.

4/12 – 6h11 sáng, clip ra lò; 6h37, slide hoàn chỉnh. 7h05 lên đường. Rất may là tôi đã gật gù được trên xe dăm mười phút để bù cho một đêm thức trắng.

9h30, tiếng tim đập thình thịch như muốn làm một vụ nổ ngay trong lồng ngực tôi. Nhiệm vụ của tôi hôm nay không nặng nề bằng một thành viên khác, nhưng tôi hiểu sự lo lắng đang lớn dần đến dường nào. Tôi uống nước liên tục, thi thoảng lại ra ngoài để cảm giác thoải mái hơn.

11h41, giây phút quan trọng đến với toàn nhóm. Tôi khá là tự hào khi clip được mọi người để ý và ghi hình lại. Từng lời hát của ca khúc Never say never & Dòng thời gian ngân lên. Tôi hiểu, và nhóm hiểu: với 3', sự mở đầu ấn tượng là một điều cực kì quan trọng!

6' ít ỏi còn lại, vừa y kin để những ý tưởng và đề xuất nhóm chuẩn bị được trình bày trước hội đồng. Đến thời điểm phản biện, 4/5 vị giám khảo đặt câu hỏi cho nhóm. Và cũng từ đây, một sai lầm đã che hướng nhìn về phía thành công mà nhóm kì vọng: quá NGÂY THƠ và LỊCH SỰ! Nếu có cơ hội lần thứ hai, có lẽ cả bốn đã đủ khéo léo hơn để phản biện những lời vặn vẹo chết người vào phút thứ 9 của khoảng thời gian đó.

13h hơn – kết quả được công bố.

Hơn 14h, quay trở về. Tôi đã mê man suốt chặng đường hơn 20 cây số, một giấc ngủ lẻn vào đó là quá nhiều dấu hỏi lớn mà người phải trả lời là chính bản thân tôi.

============

Tôi đang ngồi đây sau gần 17 tiếng chợp mắt cùng những cơn mộng mị. Sự thật cũng đã đối diện, nhưng với cả bốn thành viên, niềm day dứt mãi không thể nguôi ngoai, khi không còn cơ hội thể hiện những chuẩn bị cho đợt sóng cuối cùng.

  • Thứ nhất, sự độc lập & phụ thuộc của nhóm đã không đúng lúc & đúng chỗ.
  • Thứ hai, sự tiếp đáp của những người cầm cân nảy mực trong thử thách lần này. Thiết nghĩ ở thử thách cuối, ban tổ chức nên cân nhắc kĩ khi chọn lựa người sẽ ngồi vào ghế ban giám khảo, vì chỉ công bằng nếu người đặt vấn đề là những người có KIẾN THỨC về lĩnh vực đó. Chứ làm thầy mù sờ voi thì đứa nhỏ tiểu học cũng nói được, thậm chí là tốt hơn.
  • Và cuối cùng, sự lỗ liễu cũng đừng nên quá đà. Nó chỉ làm mất đi tính chuyên nghiệp của một kì tích mọi người đã xây dựng trong 10 năm ròng rã mà thôi!

============

Tháng ngày rồi cũng sẽ qua, nhưng đừng để chìm vào quá khứ những kỉ niệm mà mọi người đã dành cho nhau!

TP.HCM, 5/12. Viết tặng KTOD – Born to fight; born to shine!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *